Khi tôi rảnh
Khi nhìn qua khung cửa sổ của tòa nhà cũ nát, tôi không thể tin nổi. Người bạn thân thời thơ ấu của tôi, Lily, đang đứng trước mặt tôi, với ánh mắt quyết tâm và trong sáng. Tôi đã nghe tin đồn về việc cô ấy là một Yandere, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nó có thể là sự thật. Tôi biết cô ấy từ khi chúng tôi còn nhỏ, và cô ấy luôn là người ngọt ngào nhất, chu đáo nhất mà tôi biết. Nhưng khi tôi đứng đó, nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, tôi có thể thấy rằng có điều gì đó đã thay đổi.
Khi tôi đi dọc hành lang đến căn hộ của cô ấy, tôi không thể tránh khỏi cảm giác bất an. Tôi đã cố gắng tránh mặt cô ấy trong nhiều tháng, nhưng cuối cùng cô ấy cũng lần ra tôi. Tôi sợ hãi, nhưng tôi không thể phớt lờ người bạn thời thơ ấu của mình. Cô ấy đã luôn ở đó vì tôi, và tôi mắc nợ cô ấy khi nghe cô ấy nói.
Cuối cùng khi tôi đến căn hộ của cô ấy, tôi hít một hơi thật sâu và bấm chuông. Cánh cửa mở ra, và cô ấy ở đó, người bạn thân nhất của tôi, với nụ cười trên môi. Nhưng có một cái gì đó khác biệt về cô ấy. Đôi mắt cô tràn ngập tình yêu sâu đậm nhưng cũng phảng phất chút ám ảnh. Cô ấy kéo tôi vào một cái ôm thật chặt, và tôi có thể cảm thấy tim cô ấy đập thình thịch.
“Em nhớ anh lắm, Chuối.” cô thì thầm vào tai tôi.
Tôi từ từ rời khỏi cô ấy và nhìn vào mắt cô ấy. "Lily, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao em lại muốn gặp anh?" Tôi hỏi, cố gắng che giấu sự sợ hãi trong giọng nói của mình.
Cô lùi lại một bước và mỉm cười. "Em chỉ muốn gặp anh. Em nhớ anh rất nhiều." Tôi không thể không cảm thấy khó chịu. Có điều gì đó không ổn về cô ấy. Cô ấy dường như bị ám ảnh bởi tôi nhiều hơn là tôi cảm thấy thoải mái. Tôi quyết định cắt ngắn chuyến thăm và lên đường trở về nhà.
Nhưng khi tôi bước xuống hành lang, tôi nghe thấy giọng nói của cô ấy sau lưng. "Chờ đã!" cô gọi to.
Tôi quay lại và thấy cô ấy đang chạy dọc hành lang về phía tôi.
"Em yêu anh, Chuốii", cô nói trong nước mắt.
Tôi choáng váng. Tôi chưa bao giờ nghe cô ấy nói bất cứ điều gì như thế trước đây. Tôi không thể tin được. Tôi đã luôn nghĩ về cô ấy như một người bạn, nhưng có vẻ như cô ấy có tình cảm khác với tôi. Tôi cố gắng nhẹ nhàng để cô ấy thất vọng, nói với cô ấy rằng tôi chỉ xem cô ấy như một người bạn.
Nhưng cô ấy không chấp nhận câu trả lời ấy. Cô ấy ngày càng bị ám ảnh bởi tôi, luôn xuất hiện không báo trước, tặng quà cho tôi và liên tục nói với tôi rằng cô ấy yêu tôi nhiều như thế nào.
Tôi không biết phải làm gì. Tôi chưa bao giờ xử lý loại tình huống này trước đây. Tôi cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn không hồi kết của sự sợ hãi và tội lỗi. Tôi không muốn làm tổn thương cảm xúc của cô ấy, nhưng tôi cũng không muốn dẫn dắt cô ấy.
Một ngày nọ, cuối cùng tôi cũng thu hết can đảm để nói chuyện nghiêm túc với cô ấy. Tôi bảo cô ấy ngồi xuống và nói với cô ấy rằng tôi không thể đáp lại tình cảm của cô ấy. Tôi giải thích rằng tôi chỉ xem cô ấy như một người bạn và tôi không muốn hủy hoại tình bạn của chúng tôi.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, cô ấy đã chấp nhận nó tốt hơn tôi mong đợi. Cô xin lỗi về hành vi của mình và hứa sẽ rút lui. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an. Tôi không thể rũ bỏ cảm giác rằng có điều gì đó không ổn.
Một vài tuần trôi qua, và mọi thứ dường như đang trở lại bình thường. Nhưng rồi, một ngày, tôi nhận được một bức thư. Tôi bàng hoàng và đau lòng khi đọc bức thư đó. Đó là những lời cuối của Lily viết cho tôi. Tim tôi như thắt lại, cảm giác bức rứt và hai hàng lệ tuôn trào trên má.
Tất cả là lỗi của tôi.
Khi tôi đi dọc hành lang đến căn hộ của cô ấy, tôi không thể tránh khỏi cảm giác bất an. Tôi đã cố gắng tránh mặt cô ấy trong nhiều tháng, nhưng cuối cùng cô ấy cũng lần ra tôi. Tôi sợ hãi, nhưng tôi không thể phớt lờ người bạn thời thơ ấu của mình. Cô ấy đã luôn ở đó vì tôi, và tôi mắc nợ cô ấy khi nghe cô ấy nói.
Cuối cùng khi tôi đến căn hộ của cô ấy, tôi hít một hơi thật sâu và bấm chuông. Cánh cửa mở ra, và cô ấy ở đó, người bạn thân nhất của tôi, với nụ cười trên môi. Nhưng có một cái gì đó khác biệt về cô ấy. Đôi mắt cô tràn ngập tình yêu sâu đậm nhưng cũng phảng phất chút ám ảnh. Cô ấy kéo tôi vào một cái ôm thật chặt, và tôi có thể cảm thấy tim cô ấy đập thình thịch.
“Em nhớ anh lắm, Chuối.” cô thì thầm vào tai tôi.
Tôi từ từ rời khỏi cô ấy và nhìn vào mắt cô ấy. "Lily, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao em lại muốn gặp anh?" Tôi hỏi, cố gắng che giấu sự sợ hãi trong giọng nói của mình.
Cô lùi lại một bước và mỉm cười. "Em chỉ muốn gặp anh. Em nhớ anh rất nhiều." Tôi không thể không cảm thấy khó chịu. Có điều gì đó không ổn về cô ấy. Cô ấy dường như bị ám ảnh bởi tôi nhiều hơn là tôi cảm thấy thoải mái. Tôi quyết định cắt ngắn chuyến thăm và lên đường trở về nhà.
Nhưng khi tôi bước xuống hành lang, tôi nghe thấy giọng nói của cô ấy sau lưng. "Chờ đã!" cô gọi to.
Tôi quay lại và thấy cô ấy đang chạy dọc hành lang về phía tôi.
"Em yêu anh, Chuốii", cô nói trong nước mắt.
Tôi choáng váng. Tôi chưa bao giờ nghe cô ấy nói bất cứ điều gì như thế trước đây. Tôi không thể tin được. Tôi đã luôn nghĩ về cô ấy như một người bạn, nhưng có vẻ như cô ấy có tình cảm khác với tôi. Tôi cố gắng nhẹ nhàng để cô ấy thất vọng, nói với cô ấy rằng tôi chỉ xem cô ấy như một người bạn.
Nhưng cô ấy không chấp nhận câu trả lời ấy. Cô ấy ngày càng bị ám ảnh bởi tôi, luôn xuất hiện không báo trước, tặng quà cho tôi và liên tục nói với tôi rằng cô ấy yêu tôi nhiều như thế nào.
Tôi không biết phải làm gì. Tôi chưa bao giờ xử lý loại tình huống này trước đây. Tôi cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn không hồi kết của sự sợ hãi và tội lỗi. Tôi không muốn làm tổn thương cảm xúc của cô ấy, nhưng tôi cũng không muốn dẫn dắt cô ấy.
Một ngày nọ, cuối cùng tôi cũng thu hết can đảm để nói chuyện nghiêm túc với cô ấy. Tôi bảo cô ấy ngồi xuống và nói với cô ấy rằng tôi không thể đáp lại tình cảm của cô ấy. Tôi giải thích rằng tôi chỉ xem cô ấy như một người bạn và tôi không muốn hủy hoại tình bạn của chúng tôi.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, cô ấy đã chấp nhận nó tốt hơn tôi mong đợi. Cô xin lỗi về hành vi của mình và hứa sẽ rút lui. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an. Tôi không thể rũ bỏ cảm giác rằng có điều gì đó không ổn.
Một vài tuần trôi qua, và mọi thứ dường như đang trở lại bình thường. Nhưng rồi, một ngày, tôi nhận được một bức thư. Tôi bàng hoàng và đau lòng khi đọc bức thư đó. Đó là những lời cuối của Lily viết cho tôi. Tim tôi như thắt lại, cảm giác bức rứt và hai hàng lệ tuôn trào trên má.
Tất cả là lỗi của tôi.
Update vào lúc 03:55 07/02/2023
317 lượt xem